Bồ-tát đây rồi!

GN – Thầy trụ trì định gọi taxi ra bến xe phía Bắc để kịp chuyến xe sáng đi Quảng Bình thì xuất hiện vị khách quen xá chào:

– Mô Phật, thầy chuẩn bị đi đâu vậy?

– Thầy đi Quảng Bình, đạo tràng ngoài đó mời thầy ra giảng cho khóa tu. Anh đến có việc chi không?

– Dạ, không có chi, con chỉ ghé chơi và có ít trà ngon biếu thầy thôi. Nếu thầy không gấp thì trưa nay con đi công tác Quảng Bình, con sẽ đưa thầy đi luôn, thầy đừng đi xe đò, vất vả lắm!

Thực lòng thầy không muốn phiền đến quý Phật tử trong những chuyến công tác Phật sự nơi xa, nên thầy thường chọn phương tiện đi xe khách. Nhưng lần này thì thầy tùy duyên, không từ chối tấm lòng tốt của vị đệ tử mới và đặc biệt này.

Nói là đệ tử mới vì anh ấy mới đi chùa chừng đâu nửa năm; và đặc biệt là vì anh ấy là giám đốc của một tập đoàn lớn danh tiếng trong tỉnh; công việc của anh rất bận rộn, nhưng anh luôn có mặt trong những khóa tu Bát quan trai gần đây tại ngôi chùa làng này.

Nửa năm về trước, khi mẹ anh còn sống, mặc dù gia đình anh có truyền thống đạo Phật nhưng nhà chỉ có mẹ anh siêng năng đi lễ tại ngôi chùa làng này thôi, riêng anh vẫn chưa một lần đến chùa lễ Phật. Khi mẹ anh lâm bệnh nặng qua đời, thầy trụ trì cùng đạo tràng đến lo lắng hậu sự cho mẹ anh một cách chu đáo, tụng kinh kệ cho đến 50 ngày. Nỗi đau mất mẹ được thầy và đạo tràng chia sẻ phần nào đã khiến anh rất xúc động và khởi tâm tu từ dạo ấy. Ở vị trí và đặc điểm công việc của anh thì khó có thể giữ được năm giới (nhất là giới thứ năm – không rượu bia say xỉn), nhưng từ khi anh trở thành Phật tử, biết tu học thì tâm tính anh đã thay đổi khiến bạn bè và chính bà xã của anh cũng rất bất ngờ về sự chuyển hóa  này.

Anh đã nói với bà xã là sáng mai mới đi công tác Quảng Bình, nhưng khi tới thăm thầy, anh đổi ý quyết định trưa nay đi vì đây là cơ hội tốt để tỏ lòng tri ân thầy. Lúc trở về nhà, anh chưa nói rõ lý do thay đổi này với vợ cho nên bà ấy tỏ ra nghi ngờ:

– Anh nói sáng mai đi cơ mà! Hẹn với con nhỏ đó rồi phải không?

Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng: A Di Đà Phật!

Bà xã chưa hiểu gì, tiếp tục vặn vẹo:

– Theo con nhỏ đó phải không?

Anh lại: A Di Đà Phật!

Bà xã anh lúc ấy tỏ vẻ bực bội, rồi như chợt nhận ra điều gì bà ấy liền đổi giọng:

-Ông tu hú từ bao giờ thế? Niệm Phật thì phải theo Phật chứ không phải chỉ nói ngoài miệng thôi đâu…

Anh giữ lời hứa đến đón thầy đúng buổi trưa. Anh kể lại câu chuyện vừa xảy ra với bà xã. Thầy trách anh sao không nói rõ sự thật với vợ con về việc đi sớm là luôn tiện chở thầy ra Quảng Bình có công chuyện, thầy bảo người chồng sẽ có tội khi để cho người vợ ở nhà phải băn khoăn, lo lắng.

Anh cười như không có gì quan trọng:

– Trước đây, gặp những tình huống như vậy, con sẽ rất nóng giận và có lời lẽ thô lỗ với bà ấy; nhưng bây giờ, thầy dạy con luôn thường niệm “Nam-mô A Di Đà Phật” là vượt qua tất cả mọi sự. Cho nên con nghe lời thầy mà làm đúng theo, không tranh cãi hay nhiều lời.

Nói rồi anh cười hì hì. Thầy bật cười vỗ vai anh:

– Bồ-tát đây rồi! Bồ-tát là anh đó! Thầy dạy anh nhưng một số trường hợp thầy còn thua anh nhiều. Thôi, Bồ-tát và thầy mau lên xe, nhớ là không quên làm tròn nhiệm vụ đưa thầy đến nơi đến chốn an toàn và báo tin cho bà ấy yên tâm. 

Lê Đàn

Bồ-tát đây rồi!
ZALO - THIẾT KẾ WEBSITE NINH BÌNH
ZALO - THIẾT KẾ WEB NINH BÌNH