Tình yêu thương và sự bao dung của bà đã cảm hóa được người con dâu ương ngạnh… – Ảnh chỉ mang tính minh họa
GN – Tấm lòng người mẹ và những giọt nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi.
Bà H. năm nay đã xấp xỉ bát tuần, vóc người nhỏ bé, mái tóc màu trắng đục, khuôn mặt khắc khổ, mếu máo chia sẻ cùng tôi đoạn trường của đời bà. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ mất sớm, chiến tranh ác liệt, là chị cả trong nhà, bà đành dằn lòng ở vậy dắt dìu đàn em thơ dại. Khi người em út thành gia thất, gần 40 tuổi bà mới quyết định “kiếm” một mụn con để nương tựa tuổi già.
Gần 40 năm qua rồi mà ký ức của bà vẫn còn nguyên: “Cái ngày tui sinh thằng Kiếm chao ui là khổ!”. Nhờ Trời thương Phật độ, nhờ tấm lòng thơm thảo của bà con làng xóm, cùng với sự tảo tần một nắng hai sương của bà, thằng Kiếm rồi cũng khôn lớn. Học xong lớp 9 nó nghỉ học trường đi học thợ. Bốn năm sau lấy vợ, sinh con. Nhờ biết chăm chỉ làm ăn chẳng bao lâu nhà khá lên trông thấy. Căn nhà dột nát được làm mới kiên cố, phòng thờ trang nghiêm. Bà qua chùa thỉnh tôn tượng Bồ-tát Quán Thế Âm về thờ để hôm sớm cúng dường lễ bái. Niềm mơ ước của bà đã trở thành hiện thực.
Những tưởng tuổi già được chút thảnh thơi bên con cháu, bù đắp những tháng ngày cơ cực. Ngờ đâu! Sự đời lắm nỗi trái ngang, mâu thuẫn gia đình nảy sinh. “Nhiều khi bưng bát cơm ăn mà nghẹn ngào nuốt không trôi, cậu ạ!”. Bà quyết định ăn riêng. Quá khứ của những tháng ngày cô đơn tẻ lạnh lại hiện về. Bát cơm chan hai hàng nước mắt…
Chuyện bà ăn riêng, chuyện dâu con ăn ở tệ với mẹ chồng đã trở thành đề tài cho xóm làng đàm tiếu. Vợ chồng Kiếm cũng chột dạ nhưng không biết ăn năn hối cải mà lại đem lòng oán hận bà hơn. Một hôm Kiếm uống rượu say về la mắng mẹ mình chẳng tiếc lời. Lúc đầu bà cũng nổi cơn thịnh nộ. Nhưng chợt nhớ lời sư cô bên chùa, bà đã kịp trấn tĩnh lại, niệm thầm A Di Ðà Phật. Người con càng hung hăng hơn, bà vẫn thản nhiên A Di Ðà Phật…
Tưởng được đấu khẩu với mẹ mình như mọi khi cho thỏa cái tánh sân si, nào ngờ bà chỉ đáp lại một câu niệm Phật. Ðiên tiết anh ta trút toàn bộ sự tức giận lên Bồ-tát Quán Thế Âm. Khệnh khạng đến trước bàn thờ, hai tay Kiếm nhấc bổng tôn tượng, tiếp theo là một tiếng “choang” khủng khiếp. Bức tượng vỡ tan tành, lòng mẹ già nua tan nát. Bà ngã quỵ bên đống mảnh vỡ, khóc lóc hết sức thảm thiết. Gần 80 tuổi đời chưa bao giờ bà cảm thấy tủi hờn đến thế. Bà khóc thương mình, khóc cho đứa con ngỗ nghịch, khóc thương Bồ-tát từ bi, bao dung độ lượng đến thế mà nó cũng ra tay sát hại. Suốt đêm hôm đó bà không chợp mắt, hết khóc lại niệm Phật, sám hối tội lỗi cho đứa con mà bà đứt ruột sinh ra đã làm điều vô đạo.
Trời chưa hửng sáng, bà đã lo an táng Phật bà, “mộ” Ngài khói hương nghi ngút. Lo tang lễ cho Bồ-tát xong, bà sang chùa trình bày đầu đuôi câu chuyện. Sư cô trụ trì an ủi: “Ðức Phật vốn từ bi hỷ xả bao dung độ lượng. Mệ hãy an tâm, đừng nuôi lòng oán hận, hãy tinh tấn niệm Phật, chí thành sám hối thì mọi chuyện sẽ qua. Phật tức tâm, hãy nuôi lớn cái đạo tâm thì trong lòng ta có Phật. Ðức Phật này mới thật sự vĩnh cửu, không có gì làm đổ vỡ được, mệ ạ!”. Ðược lời như cởi tấm lòng, bà ra về trong niềm thanh thản.
Về phần anh Kiếm, từ ngày đập vỡ tượng Phật, làm điều bất kính với mẹ mình, anh trở nên lầm lì ít nói, tánh khí thất thường. Chắc rằng lương tâm bị cắn rứt, dằn vặt nhiều lắm… Rồi chừng hơn tháng sau thì Kiếm ngộ nạn, nằm bán thân bất toại. Bà thương con một lẽ đã đành, thương ba đứa cháu dại chơ vơ. Nhìn cảnh con dâu một mình chạy vạy lo toan mọi việc, bà thương đứt ruột. Tình yêu thương và sự bao dung của bà đã cảm hóa được người con dâu ương ngạnh. Chị nhờ bà dẫn qua chùa lễ Phật sám hối và xin thỉnh Phật về thờ…
Hôm tôi trở lại thăm gia đình, trời nắng chang chang, gió Lào thổi khô khốc. Nhằm ngày cúp điện, bà ngồi bên mép giường phe phẩy chiếc quạt mo quạt cho anh Kiếm, lâu lâu lại an ủi vỗ về đút cho anh từng thìa cháo như 40 năm trước bà vẫn từng làm. Anh Kiếm ú ớ như muốn nói điều gì đó nhưng không hề nói được thành lời. Ðôi mắt anh ứa lệ, những giọt nước mắt ăn năn sám hối dẫu có muộn màng nhưng đã làm lòng người mẹ ấm lại. “Bể khổ mênh mông, quay đầu là bờ”. Bà cười tin tưởng, bao dung. Hình như từ lâu lắm bà chưa được cười…
Tôi xúc động ứa nước mắt. Ôi! Tấm lòng người mẹ và những giọt nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi.
Mai Linh